Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi
Phan_14
-cảm ơn cô_”cảm ơn” đối với hắn là một câu nói xa xỉ và tất nhiên chưa từng nói với ai. Còn nhớ cái này bên bờ hồ hắn đã xuýt giết nó nhưng vì nhìn đôi mắt trong veo yên ả như mặt hồ của nó hắn đã dừng tay, đôi mắt đó rất giống của mẹ hắn.
Nó vẫn ngồi im cho hắn tựa thấy không có động tĩnh gì nữa chắc là đã ngủ, nó nhẹ nhàng đặt hắn xuống ghế sa-long, để bình hoa trên bàn tránh làm ánh sáng điện làm hắn tỉnh giấc bật điện lên dọn dẹp những thứ vương vãi trên sàn.
Nó lên phòng hắn mang xuống chiếc chăn nhỏ đắp lên người hắn, nhìn vào khuôn mặt hắn lúc ngủ trông hiền hơn nhiều giờ nó mới thấy “hắn cũng đẹp thật hèn gì nhiều người theo đuổi giống mình” (ặc chúa tự sướng)
Nó vào nhà bếp làm chút đồ ăn sáng, viết giấy nhớ để lại rồi lấy đại chiếc áo khoác da của hắn rồi ra về trời mùa đông Hà Nội rất lạnh.
Chương 42
Tỉnh giậy hắn đã thấy trên người mình có chiếc chăn mỏng mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ hắn nở 1 nụ cười nhẹ, vscn rồi bước ra nhà ăn uống nước miệng hắn giờ thấy đắng ngắt.
Thấy trên bàn có chút đồ ăn “hôm qua mình mua gì về sao” lại gần thấy có dòng chữ nhỏ nhắn “tôi làm chút đồ ăn rồi, mượn tạm anh chiếc áo da”
-cũng ngon đấy chứ_hắn cầm chiếc sanwich ăn thử
Kính Koong!!!
-mới sáng sớm cô đã đến sao_hắn mỉm cười ra mở cửa thấy người từ ngoài vô trong hắn im bặt.
-ta đến con vui mừng vậy sao_ba hắn nhẹ nhàng nói
-đúng vậy đó anh, thấy con cười rất vui_bà Hạnh(vợ ba hắn) lại chỉnh áo cho hắn, hắn gạt mạnh tay ra cười khẩy chẳng thèm đoái hoài gì đến mấy lời đó rồi bỏ lên phòng.
-con tỏ thái độ gì vậy, dù gì đó cũng là mẹ con_ba hắn tức giận
-mẹ tôi sao, làm gì có ở đây_hắn cười nửa miệng
-mày..._ba hắn định đánh hắn
-thôi anh, đừng làm vậy con lớn rồi chắc con không muốn em đến đây_bà Hạnh can ngăn mắt đã hơi đỏ lên cố không cho dòng lệ chảy ra.
-mày thấy chưa, mẹ mày thương mày vậy mà mày không thấy có lỗi à
-có lỗi à, không bao giờ
Ba hắn giận tím mặt kéo bà Hạnh ra xe về nhà
-em đừng bận tâm rồi thằng bé sẽ hiểu ra
-vâng, em biết_bà Hạnh gượng cười vẫn ngoái lại nhìn căn nhà của hắn gạt nhanh nước mắt
“mẹ ư, mẹ tôi mất chưa được bao lâu ông mang bà ta về rồi bắt tôi gọi là mẹ nực cười” hắn cười khinh bỉ.
“Love you and love me
Cong bu ceng wang ji he ni zai yi qi de tian mi
Love you and love me
Cong bu ceng huai yi ni shi wo yong yuan de wei yi
Ke shi hu ran fang fu diu le ni
My love
Wo leng de wu fa hu xi
Ke shi huran fang fu hui bu qu
Xiang shi zhi mi tu zai bei ji de yu
I miss you now where are you going
Xiang nian ceng jing wen nuan de hai di
I need you now where are you going
Xiang rang chi dao wen nuan zui han leng de bei ji
Love you and love me”
[Love you and love me_Zhang Yao]
Khánh gọi cho hắn
-alo
“hôm qua mày có gặp Ji không”
-có sao vậy
“Ji mất tích rồi, sáng giờ mọi người đi kiếm thấy mỗi chiếc áo của mày với đt Ji trên vỉa hè thôi”
-cái gì, cô ta có võ mà
“tao không biết mày đến bar wind’s nhanh lên”
*bar wind’s:
Rầm!! hắn đạp cửa bước vào
-chuyện gì với cô ta
Jan ngồi khóc nãy giờ chìa ra tờ báo tin mới nhất
“Tin con gái chủ tập đoàn Vũ Kim lớn nhất thế giới ngủ với trai lạ trong hotel Ngọc Thịnh” được in trên trang đầu tiên kèm theo hình ảnh nó nằm cạnh 1 thằng con trai che mặt trên người không mặc gì.
Hắn đứng im bất động cầm tờ báo người như rã rời
Quân nãy giờ dán mắt vô tờ báo không nói gì
-không phải con bé_Quân đứng dậy hét lên
Nghe vậy tất cả quay về phía Quân, Jan giật tờ báo lại nhìn vô tấm ảnh
-đúng rồi nhỏ Ji có vết bớt nhỏ ở cánh tai với tai nhỏ không đeo bông tai với dây chuyền loại này_Jan cầm tờ báo phân tích
-hôm qua cô ta cũng không đeo dầy chuyền nữa_hắn giờ mới lên tiếng
-sao mày biết_Khánh nhìn hắn
-tao sẽ nói sau, nhưng nếu có người thay bông tai cho cô ta rồi thì sao nhìn ảnh chắc bị ngấm thuốc mê rồi
-nó kháng thuốc ngủ liều mạnh nhất rồi lấy đâu ra nó ngủ được, với lại nó rất dễ tỉnh giấc_Jan nãy vì quá sock nên mới không nhận ra điều này, giờ cô mới để ý.
-vậy chắc chắn không phải Ji, có người muốn hại thanh danh Ji và tập đoàn Vũ Kim_Key im lặng nghe mọi người nói giờ mới lên tiếng
-đúng vậy_cả đám đồng thanh
Chương 43
vậy biết tìm ở đâu_hắn thắc mắc
-không cần đâu nó đã để đt lại chắc là muốn tự mình tìm hiểu ai muốn hại nó rồi_Quân lên tiếng
-đúng vậy, cứ chờ đi chắc cô chú Tuấn Ngọc đang rất sock với tin trên báo này biết làm sao đây_Jan nói
-cái này khó đây phải bắt người tung tin gửi ảnh ra ánh sáng không thì cũng hết cách
Key ngồi trước laptop đăm chiêu làm gì đó
-Key làm gì vậy_Khánh nhìn Key khó hiểu
Key mỉm cười quay máy tính lại cho mọi người xem, Key đã gỡ bài báo sáng nay xuống đề nghị gởi đơn kiện lên tòa báo vì sự việc không có thật ảnh hưởng tới danh sự nhân phẩm của người khác.
-ồ, sao cậu có thể làm được vậy_Jan bất ngờ trước những gì Key làm được
-đừng quên tôi là ai
-thôi ngồi đây cũng không phải cách làm gì đi chứ_Khánh nhìn từng người một rồi họ bắt đầu bàn luận to nhỏ (t.g không nghe được)
*chỗ nó:
Từ nhà hắn về, nó đi dạo một chút không ngờ từ đâu có vài bóng người bịt miệng nó bằng khăn tẩm thuốc mê. Với vài năm sử dụng thuốc ngủ liều mạnh của nó chút đó thuốc mê cũng chẳng hề hấn gì
Nó cười nhạt giả vờ nhắm mắt xem chuyện gì sẽ đến và ai là người muốn hại nó “giệt cỏ phải giệt tận gốc trừ mối tai họa sau này” trước khi bị mang đi nó bỏ đt và áo hắn lại chắc chắn rằng bọn hắn sẽ hiểu và không làm cho chuyện.
Sau đó nó được đưa đến tầng hầm một ngôi nhà khá là sạch sẽ, nó không biết mình đang ở đâu vì trong thời gian bị đưa đến đây nó đã chợp mắt một chút (giờ này mà còn ngủ được, bó tay) tỉnh dậy đã thấy mình bị trói tựa mình vô góc phòng
-tạt nước cho nhỏ đó tỉnh dậy đi_tiếng một cô gái vang lên, đám đàn em nge răm rắp tát nguyên 1 xô nước cho nó tắm “free” luôn.
Nó tỉnh từ lâu nhưng giả vờ ngủ lại bị tạt nước lạnh vào người, vết thương trên cánh tay hôm qua bị hổ cào đã thấm nước vô đau rát.
-2 cô là ai_nó điềm tĩnh hỏi
-là bọn tao_Uyển Nhi cùng Linh Chi bỏ bịt mặt ra tiến gần tới nó, UN nắm chặt cổ nó gằn lên
-là tại mày ra tay với tao trước khuôn mặt tao mới trở nên như vậy_nó nhìn lên chữ N khắc trên mặt Un vẫn hiện rõ dù có phẫu thuật tẩy sẹo đến đâu, đúng là hơi mạnh tay thật nhưng ai ra tay với ai trước phải xem lại
-tôi ra tay trước sao, xem ra khuôn mặt xấu xí rồi còn mắc thêm bệnh điên trí nhớ không ổn định thì phải_có cười khẩy
CHÁT!!! mặt nó in hằn lên bàn tay của LC
-mày là cái thá gì nói với em tao như vậy
LC tức giận túm tóc nó lên giật mạnh đầu nó vào tường, dù đau nó vẫn không tỏ thái độ gì ra ngoài, điềm tĩnh đến lạ LC và UN đâu biết tay nó đang tự cởi trói cho chính mình.
-mày cả con bạn mày nữa, đồ cáo già cướp Duy và Khánh của bọn tao_LC hét vào mặt nó
-thì ra là vì trai_nó cười nửa miệng đầy mê hoặc nhưng trong trường hợp này LC chỉ thấy như nó đang cười chế diễu 2 chị em cô thôi.
-khuôn mặt mày rất đẹp nhưng sau này thì sẽ không được như vậy nữa đâu Vũ Thảo Nhi à_UN cười ranh mãnh cầm chiếc dao lam 1cm nữa thôi là tới mặt nó rồi
1 thằng đàn em chạy vào gấp gáp nói
-chị, Devil đang ra thông báo với tất cả người trong ngoài bang JP, người của bang nào thông đồng giúp đỡ ai chứa chấp bắt cóc làm hại 1 cô gái sẽ đồng nghĩa với việc đối đầu với JP lúc chết thì đừng hỏi tại sao, cả vua thế giới ngầm cũng vào cuộc rồi không hiểu vì sao nữa_LC với UN tái mặt
“ba cũng vào cuộc sao, lớn chuyện rồi” mặt nó ỉu xìu dây thừng trói nó đẫ được cắt đứt tất cả nhờ vào dao dam nó bẻ ra kẹp giữ ngón tay lúc trước khi bị mang đến.
-mang cô ta chuyển đến nơi khác rồi xử lí sau, gọi anh2 vào đây_LC ra lệnh
Từ sau cánh cửa 1 chàng trai khác bước vô không nhìn rõ khuôn mặt nhưng chắc chắn là rất đẹp rồi.
-anh2 giúp bọn em mang con ranh này ra nhà ở ngoại ô đi vậy sẽ không ai nghi ngờ_UN nhõng nhẽo ôm lấy tay cậu ta lay lay
Những hành động đó đều được thu vào mắt nó “anh ta là ai” là câu hỏi duy nhất trong đầu nó hiện giờ, có cảm giác rất lạ
Còn chàng trai đó từ khi nhìn thấy nó mặt nó đã thay đổi gương mặt biểu cảm ngay, mặt tái lại không chắc là nó nếu là nó sao có thể bị bắt dễ dàng như vậy
-cô gái kia là ai
-à anh không cần bận tâm đâu, nó cướp ny tụi em á mà_LC tiếp lời thay UN tránh bị lộ
-anh hỏi cô ta tên gì_cậu ta trừng mắt nhìn LC và Un làm bọn họ có chút sợ hãi lắp bắp
-con nhỏ 10a1 tên Thảo Nhi anh 2_cậu như bất động nhìn về phía nó
Chương 44
Còn nó đã nhận ra cậu từ lâu rồi, từ khi cậu cất tiếng hỏi UN nó đã biết cậu là Khải, lòng có chút xót xa nhưng lại không còn cảm giác gì nữa. Nó lắc đầu ý nói “đừng nói quen nó, nó tự giải quyết” Khải gật đầu, lại bế nó lên mang đến xe đến ngoại ô.
Lúc bế nó Khải đã thấy dây trói bị đứt từ lâu khẽ cười “đúng là Ji chỉ mình em mới có thể liều lĩnh như vậy”
-cái gì, người của Hổ Vương từ khi nghe thấy thông báo đã di chuyển đến ngoại ô sao_hắn nhếch mép chiêu “rút dây động rừng” thật là có hiệu quả, mới vậy mà đã có động tĩnh rồi
Hắn cầm đt lên bấm số gọi Khánh
-“có tin gì rồi sao”
-là bang Hổ Vương, nọn chúng đang di chuyển đến ngoại ô chuẩn bị người đến đó đi
-“được để tao gọi thông báo cho mấy người kia”
-uh, đừng nói cho Jan biết trong hôm nay phải giải quyết tận gốc
Hắn cúp máy, miệng nhếch lên 1 nụ cười khó hiểu “động đến người của Devil coi như mấy người gan rồi” mắt hằn lên vài tia đỏ, rồi lấy xe đi thẳng đến ngoại ô
***
ở trong xe Khải nó chẳng nói gì, ngồi im trong xe đợi xem chuyện gì đến với nó và việc nó mất tích sao Devil lại phản ứng mạnh như vậy, nó quan trọng vây sao đang nghĩ vu vơ thì Khải lên tiếng cắt đứt bầu không khí im lặng
-sao em lại đi theo họ đến đây
-anh không cần biết_nó lạnh lùng trả lời
-còn giận anh sao, thực ra...
-tôi mệt anh đừng nói nữa
Khải đành im lặng nhìn qua gương lặng lẽ nhìn nó lòng lại nhói nhau.
Đến nơi
-đến rồi để anh đưa em xuống mà cầm lấy_Khải đưa nó 1 chiếc súng mini chắc chắn nó sẽ cần đến.
-tôi không cần
-cầm lấy sẽ tốt cho em, anh sẽ không giúp gì trừ việc này_thấy Khải có vẻ chân thành nó cầm lấy, nhờ Khải trói lại chiếc dây thừng đằng sau (trói lỏng thôi lừa LC với UN á mà)
UN và LC đợi Khải đã đến từ lâu đợi Khải đưa nó đến mà lòng không yên
-người của bọn em đây_Khải lạnh lùng đẩy nó về phía UN, bị hụt đà nó ngã xuống hơi nhíu mày.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian